Từ thời ông bà, cụ kỵ đã dạy rằng: “Dùng đói đến đâu cũng đừng ăn đồ cúng ở mộ”. Vậy lý do gì khiến ông bà ta lại có một lời khuyên như vậy?
Vì sao đói cũng không được ăn đồ cúng?
Cúng bái tổ tiên không chỉ đơn thuần là một lễ vật dâng lễ vật nhưng có thể hiện lòng kính trọng và biết ơn đối với những người đã khuất. Những đồ cúng được đặt lên một mang giá trị tâm linh sâu sắc, có thể tạo nên sự kết nối giữa thế giới người sống và người chết.
Ăn đồ cúng ở một vật có thể được coi là không tôn trọng nghi lễ cúng bái. Việc làm này không chỉ phạm vi phạm phong tục tập quán mà còn gây ra những điều khó hiểu trong cộng đồng, khiến việc duy trì các hệ thống truyền tải văn hóa giá trị bị mòn mòn.
Thực phẩm bảo vệ không được bảo quản trong điều kiện tốt nhất, dễ bị ôi thiu hay khuẩn nhiễm khuẩn. Việc ăn những món ăn này có thể dẫn đến các vấn đề về sức khỏe như tiêu đốt, ngộ độc thực phẩm, đặc biệt là trong trường hợp đồ ăn đã để lâu ngày.

Kiêng kỵ không ăn đồ cúng ở mộ (Ảnh minh họa).
Ngoài vấn đề sức khỏe chất chất, việc ăn đồ cúng còn có thể gây ra những tâm ảnh tâm lý. Trong nhiều nền văn hóa, việc ăn đồ cúng có thể mang lại cảm giác không an lành hoặc thậm chí chí có thể khiến người ta cảm thấy bị “nguyền đèn”.
Theo nhiều truyền thuyết, ăn đồ cúng ở mộ có thể mang lại những điều không may mắn. Ông bà ta luôn nhắc nhở rằng những điều này thường bắt nguồn từ niềm tin dân gian, và không nên coi nhẹ. Việc làm thủ công các phong tục tập quán không chỉ giúp ích cho việc giữ văn hóa mà còn mang lại cảm giác bình bình cho bản thân.
Sở dĩ như vậy là do xã hội phong kiến cổ xưa có những quy định rất cần giải quyết, nhất là mối quan hệ tiếp theo giữa người với người cần được chú ý đến cho phép giao dịch. Ví dụ như thời cổ đại dù là quý nhân, thậm chí chí là bạn thân cũng sẽ không tiếp tục xúc động cơ bản với nhau. Họ thường lùi lại, cùng lắm là uống trà, trò chuyện hoặc dùng bữa cùng nhau.